24 năm qua, trong đó có 11 năm chạy xe đạp và 4 năm chạy xe máy, tôi chưa ra dấu hiệu xin tránh đường lần nào. Gồm cả việc kêu người ta xích ra, hay bóp kèn xe báo hiệu.
Chạy xe máy giữa thành phố đông đúc. Nhưng chưa bao giờ bóp kèn xe. Bạn tin không?
Cũng xuất phát từ tính tôi cả: ngại làm phật lòng người xung quanh. Tôi nói giọng khá nhỏ. Ít khi cười lớn tiếng. Chữ viết đều, đẹp, nhưng cũng nhỏ nốt! Tôi đã từng sống với quan niệm “làm hài lòng càng nhiều người càng tốt”, “tránh va chạm và làm phiền người khác”. Tôi rất ngại nhờ mọi người làm giúp việc này việc kia. Cái gì làm được là tôi tự làm hết. Ngay cả với người yêu, tôi cũng không dám nhờ, không dám tự cho mình cái quyền đòi hỏi người ta phải làm cho mình cái này cái nọ. Đến khi bản thân mình “cùng đường” thì mới mở lời với người khác một cách e ngại.
Tôi ghét mình như vậy lắm. Những tưởng đã thoát khỏi hình ảnh của con bé nhút nhát hồi học mẫu giáo. Nhưng giờ cũng không khác gì là bao.
Tại sao phải ngại lên tiếng, ngay cả khi nhắc nhở một người thực hiện trách nhiệm của họ?
Biết rằng sống ở đời không thể nào làm hài lòng tất cả mọi người. Vậy thì thấy cái gì đúng cứ việc làm đi! Cái gì tốt cho mình thì cứ làm! Miễn mình vẫn ngay thẳng và không sai thì đừng ngại lên tiếng.
Tất cả mọi thứ đều bị giới hạn bởi chữ “ngại” (hoặc “sợ”, hoặc giống vậy).
Tôi tình cờ đọc được 1 câu như vầy và thấy rất tâm đắc:
“The more uncomfortable conversations you’re willing to have, the more successful you’ll be”.
“Nhắc khéo cấp trên việc khen thưởng. Tỏ tình với người mình thích. Nói với thằng bạn là nó đang làm mình bực bội. Dạy dỗ con cái về giới tính. Gửi email hoặc điện thoại nhờ sự giúp đỡ khi cần. Những cuộc đàm thoại này có thể khiến bạn cảm thấy ngại ngùng, nhưng cần thiết. Thành công, dù lớn hay nhỏ, đến từ việc bạn có làm hay không”.
Vậy thì đừng ngại. Nếu đúng thì cứ việc lên tiếng, cứ việc làm.
Bóp kèn xe để báo hiệu người khác nhường đường. Đơn giản vậy thôi mà làm không được thì làm sao thoát khỏi chữ “ngại”? Rất mừng vì giờ tôi đã làm được rồi. Còn khá xa trên con đường “đừng ngại ngùng cất lên tiếng nói”, nhưng cứ cố gắng, cố lên
Bóp kèn xe để báo hiệu người khác nhường đường. Đơn giản vậy thôi mà làm không được thì làm sao thoát khỏi chữ “ngại”? Rất mừng vì giờ tôi đã làm được rồi. Còn khá xa trên con đường “đừng ngại ngùng cất lên tiếng nói”, nhưng cứ cố gắng, cố lên





No comments:
Post a Comment