Danh mục:

Cảm xúc phim: My Neighbor Totoro

Đây là bộ anime (phim hoạt hình Nhật Bản) thứ ba của Studio Ghibli mà tôi từng xem. Như phong cách tạo hình của Studio Ghibli, nhân vật chính đa phần đều là những cô cậu bé vẫn còn học tiểu học. Cả gương mặt lẫn dáng người đều hao hao nhau: mắt không to kiểu Shoujo manga (truyện tranh cho thiếu nữ); khuôn mặt bầu bĩnh; chiếc mũi ngộ nghĩnh xinh xinh; thân hình mảnh khảnh, nhỏ bé nhưng lanh lẹ... Tuy có thể tìm thấy hình dáng của nhân vật này trong nhân vật khác, nhưng đến với mỗi nhân vật ta luôn có cảm giác mới mẽ. Vâng, là vì tính cách của từng nhân vật hoàn toàn không giống nhau, mỗi người đều có nét riêng và đều đáng yêu cả...

Ta dễ dàng nhận thấy bộ anime được bao trùm bởi những màu xanh bát ngát: màu xanh thẫm của lá cây, màu xanh tươi của cỏ, màu xanh ngắt của trời, màu xanh mơn mởn của những chồi non... Qua từ khung cảnh, ta đều cảm nhận được hơi thở của thiên nhiên, sức sống của đất trời. Trong khung cảnh bao la rộng lớn, tiếng cười nắc nẻ của hai chị em Mei át cả tiếng ve kêu gọi hè, trong trẻo và cao vút vang vọng cả trời xanh. Giữa cái nền màu xanh bát ngát, hình ảnh của hai nhân vật chính cũng trở nên nổi bật; bởi trang phục của cả Mei và Satsuki luôn là màu vàng tươi hay vàng cam - màu sắc của trẻ con, ấm áp và tinh nghịch. Hai nhân vật chính như hai chấm vàng bé nhỏ di động giữa khung cảnh thiên nhiên bao la rộng lớn, làm cho cảnh vật càng sống động hơn.


Đến với "My neighbor Totoro" ta như tìm lại được thế giới tuổi thơ mà ta đã đánh mất tự bao giờ. Mỗi người  đều có thể tìm thấy hình bóng của chính mình trong Satsuki và Mei. Nhớ làm sao cái thời vô tư ấy, như hai cô bé Mei và Satsuki tha hồ mà chạy nhảy. Những đứa trẻ sao mà đáng yêu thế, lúc vui thì cười, lúc buồn thì khóc, lúc phấn khích, lúc giận dỗi, vô tư la hét rồi phá ra cười. Thật hồn nhiên biết bao. Thế giới trẻ thơ thật đầy màu sắc và diệu kỳ. Nơi đó có những điều mà người lớn không thể nào thấy được, chỉ có trẻ con mới hiểu, mới tưởng tượng ra. Nơi đó có đâu những nỗi sợ hãi vô cớ, mà chỉ có cảm giác yêu thương, ấm áp, trong trẻo. Cảm giác hãi hùng, lạnh lẽo của ngôi nhà hoang nhanh chóng được thay thế bằng sự thích thú khám phá. Nỗi lo lắng thoắt cái biến thành những bông bụi xinh xinh. Những bóng ma trắng nhỏ bé đáng yêu, lấm lét chạy vì sợ con người. Khi mẹ hỏi Satsuki: "Con có thích những linh hồn trong ngôi nhà mới không?", cô bé liền thích thú trả lời: "Có ạ!". Bé Mei đối diện với con Totoro to đùng, không cảm thấy sợ hãi mà ôm chằm lấy con quái vật khổng lồ đầy yêu thương. Có lẽ vì truyện tranh đã tạo nên một nhân vật Totoro thật đáng yêu trong tâm trí chúng từ trước. Nhưng cũng có thể vì suy nghĩ của chúng thật đơn giản, chúng chỉ đơn thuần là thích thú khi khám phá thế giới tưởng tượng của bản thân mình mà không nghĩ đến điều gì khác... Thật trẻ con quá nhưng cũng đáng yêu quá.


Tuy nhiên, theo sự nhận biết của bản thân tôi, bộ anime này chỉ dành cho những lứa tuổi nhất định. Và thật đáng ngạc nhiên, bộ phim rất kén khán giả dưới 7 tuổi. Bởi lẽ nội dung của anime không tạo ra nhiều cảm giác mạnh mẽ. Cả đến đoạn cao trào là lúc Mei mất tích cũng không khiến người xem lo lắng đến thót tim (chắc có lẽ vì "Satsuki sẽ tìm ra Mei" là một kết cuộc dễ dàng đoán trước). Đó chính là lý do vì sao bọn trẻ không mấy hứng thú với bộ anime này.
Vậy tại sao bộ anime lại thu hút lứa tuổi 8+ nhiều hơn? - Điều đó cũng có thể dễ dàng hiểu được. Bởi khi đó ta đã có những suy nghĩ sâu sắc hơn. Ta nhận thức được cái hay, cái hấp dẫn của bộ anime không phải ở cảnh thót tim, pha gay cấn hay những tràn cười ra nước mắt... mà là những tình cảm nhẹ nhàng được ẩn giấu tinh tế trong câu chuyện. Vâng, tình cảm luôn là đề tài muôn thuở và không bao giờ trở nên nhàm chán cả.
Đầu tiên, đó là tình cảm của chị em Satsuki và Mei. Với vai trò là người chị cả trong nhà, nên dù chỉ mới 11 tuổi, Satsuki luôn tỏ ra gương mẫu cho em noi theo. Khi biết tin Mei bị mất tích, Satsuki đã chạy bộ 3 giờ liền để kiếm Mei. Chân cô sưng cả lên mà cô nào thấy đau đớn gì, trong tâm trí của cô lúc đó chỉ có quyết tâm tìm được Mei. Cảnh Satsuki ôm chằm lấy Mei thật là cảm động. Mei cũng yêu thương chị mình không kém, em bắt chước Satsuki từ động tác nhỏ, cứ lon ton đi theo chị như một cái bóng con con. Em không muốn rời xa Satsuki một giây lát nào. Đơn giản, vì em rất "thích" Satsuki.


Tiếp theo là tình cảm giữa ba mẹ và con cái. Bố của hai đứa trẻ rất bận, vậy mà ông luôn dành thời gian để chơi với con. Khi nghe Satsuki và Mei kể về Totoro, ông hoàn toàn tin tưởng bọn chúng, không nghi ngờ một chút nào về câu chuyện thần bí khó tin ấy, có lẽ vì ông biết rằng Mei và Satsuki sẽ không nói dối với ông bao giờ. Chúng là những đứa trẻ ngoan.

Mẹ của Satsuki tuy nằm bệnh viện nhưng lúc nào tâm hồn cũng hướng về con cái, gia đình. Đó là một bà mẹ hiền hậu và luôn mỉm cười. Bà thường trao đổi thư từ với Satsuki để biết mọi việc xảy ra trong gia đình. Bà muốn mau hết bệnh vì hai đứa trẻ và công việc nhà không thể thiếu vắng bà. Về Mei và Satsuki, hai em đã lo lắng biết bao khi nghe tin mẹ trở bệnh khi chưa xuất viện. Satsuki vốn vui vẻ mà đã òa khóc thật to vì em nghĩ rằng mẹ sẽ chết. Còn Mei thì chạy ngay đến bệnh viện mà không suy nghĩ đường xa bao nhiêu và việc em sẽ bị lạc, lúc đó em chỉ muốn đưa quả bắp cho mẹ và mong mẹ mau hết bệnh. Suy nghĩ ấy thật ngây thơ mà đáng quý biết dường nào.


Cuối cùng, đó là tình làng xóm. Những con người dù ở cách nhà nhau rất xa, dù không biết mặt nhau nhưng luôn quan tâm và giúp đỡ lẫn nhau. Bà Ganny tuy lớn tuổi nhưng luôn tận tình với gia đình hai cô bé hàng xóm. Mei và Satsuki giơ tay chào chú cảnh sát thân thiện dù họ chưa từng gặp nhau lần nào. Khi Mei mất tích, hầu như cả làng đều đổ ra tìm kiếm Mei, chia sẻ nỗi lo lắng với gia đình Satsuki... Phải chăng vì đây là vùng thôn quê nên con người mới lương thiện và chất phát đến thế?


Tất cả những gì xuất hiện trong "My neighbor Totoro" đều rất nhẹ nhàng, và cũng nhẹ nhàng len vào tâm trí để đọng lại một cảm giác ngọt ngào trong tiếng nhạc nền dìu dặt:

"Totoro Totoro, Totoro Totoro
Ai để hạt giống cho bạn đi tìm
Hãy theo chúng và bạn sẽ tìm thấy một kho báu
Họ trồng cây
Họ ươm hạt giúp chúng mọc lên
Như là một giấc mơ rất thực
Hãy cùng bắt đầu một chuyến hành trình bạn nhé
Totoro Totoro..."


 


0 nhận xét
Danh mục:

Cảm xúc truyện: Sesshomaru và Rin

 
"Inu Yasha" là một bộ truyện có tính nhân văn sâu sắc. Do đó thật không hiếm những tình tiết gây xúc động lòng người. Tuy nhiên, đối với tôi, cảnh khiến tôi cảm thấy thích nhất và cảm động nhất chính là lúc Rin và Sesshomaru gặp nhau lần đầu. Có lẽ đó cũng là lần đầu tiên Sess thoát khỏi hình ảnh của một yêu quái tàn ác, lạnh lùng, giết người không chớp mắt ấy.

Những tập đầu tiên luôn khiến tôi phải thắc mắc: Liệu cha của Inu Yasha có quá sai lầm khi trao cho Inu nanh thép, còn Sess là thanh kiếm phục sinh? Hay là do tác giả Rumiko lầm lẫn? không, không có một lầm lẫn, sai sót gì ở đây cả. Chính thanh kiếm phục sinh cũng như nanh thép đã chọn cho mình người chủ xứng đáng. Tuy đó vẫn là sự thắc mắc to lớn, nhưng tất cả đều có một cái lí riêng nhất định. Cũng như nanh thép - một thanh kiếm được chế tạo dùng để bảo vệ con người - tôi thấy ko có vị chủ nhân nào xứng đáng hơn Inu Yasha - một yêu quái nửa người nửa yêu. Còn thanh kiếm phục sinh, "Nó có phát huy hết uy lực của nó hay không còn tùy thuộc vào trái tim của Sess". Điều đó chứng tỏ rằng, để sử dụng được thanh kiếm phục sinh, Sess cần phải có một trái tim ấm áp hơn. Thế nhưng, liệu trái tim băng giá đó có chịu "tan" ra một chút nhỏ...? Dù chỉ là một chút nhỏ hay không? Được chứ. Đã nói rằng tất cả các tình tiết truỵên đều được Rumiko sắp đặt một cách hợp lí. Tuy "cái lí" đó vẫn hơi khó hiểu, cho đến khi...

Sesshomaru bị tuyệt chiêu của nanh thép đánh trọng thương. Không biết Sess đã nằm mê man trong rừng bao nhiêu ngày, những vết thương cứ đau rát, không ai chăm sóc. Cho đến một ngày nọ, một ngày đẹp trời, Sess tỉnh dậy, nhưng tay chân vẫn cứ như nặng hàng nghìn tấn, không thể cử động được. Sess phát hiện một cái bóng nhỏ bé lấp ló trong rừng. Tiên đồng hay ma quỷ? Không, đó chỉ là một con bé loài người bình thường. Nó sống trong một ngôi làng gần đấy. Mặc cho Sess cố gắng hâm dọa, con bé vẫn không tỏ vẻ gì là sợ hãi cả. Nó cứ lầm lũi tiến gần bên Sess. Nó muốn gì đây? Hiếu kì chăng? không, tính hiếu ki hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh này. Con người không thể hiếu kì trước một thứ thật sự nguy hiểm được. Có lẽ trong cái suy nghĩ đơn giản của con bé lúc bấy giờ chỉ có hai chữ: cứu người. 


Và cứ thế, hàng ngày, con bé cứ lầm lầm lì lì đến chăm sóc, lúc đem nước, lúc đem thức ăn (một con cá và một ít nấm). Ban đầu Sess gạt thức ăn đi, con bé tội nghiệp bỏ về có vẻ thất vọng. Nhưng nó vẫn ko nản chí, công việc "cứu người' của nó vẫn còn chưa xong mà... Nó tiếp tục bắt trộm cá cho Sess, hoàn toàn ko nghĩ đến việc đó có vô ích hay không. 

Rồi một ngày, nó bị dân làng bắt gặp, họ đánh con bé một trận bầm tím cả mặt mày. Cái bóng nhỏ bé lầm lũi ra về trong tiếng xì xầm của dân chúng "cứ lầm lầm lì lì, chẳng bao giờ thấy nó khóc" "cũng dễ hiểu thôi, vì từ nhỏ nó tận mắt thấy anh mình bị giặc giết hại, nó chẳng cò ai thân thích". Hoàn cảnh của con bé thật đáng thương. còn bé thế mà đã lâm vào cảnh côi cút rồi. Lại bị dân làng xua đuổi, xa lánh. Có lẽ vì thế nên khi gặp Sesshomaru - một "người" ko biết gì về cái quá khứ bất hạnh của nó, cũng ko nhìn nó bằng ánh mắt khinh khỉnh như đám dân làng - nó sung sướng như gặp được một người bạn. 

Và cứ thế, con bé lại xuất hiện bên Sess, mặt bầm tím, lại đưa thức ăn (một con chuột và một con thằn lằn), vẫn bị Sess từ chối lạnh nhạt "Ta ko ăn". Trong lúc thất vọng, bỗng nghe Sess hỏi "mặt mũi sao bầm tím vậy?", con bé ngẩn người lên ngạc nhiên, "không muốn nói thì thôi". Con bé chợt cười, nhũng đau đớn từ các vết thương bầm tím như tan biến cả. Nụ cười ko biết bao năm bỏ nó đi xa nay lại trở về trên gương mặt con bé. Nụ cười mất một cái răng nhưng sao dễ thương lạ. Ấm áp như những tia nắng nhỏ xuyên qua khu rừng già, soi rọi nơi Sess dưỡng thương. "Nó cười ư? Mình chỉ buộc miệng hỏi vậy thôi..."- Sess nghĩ. Vâng, chỉ là một cái "buộc miệng", nhưng là cái "buộc miệng" đầy ý nghĩa. Có lẽ đó là cảm giác đầu tiên của Sess nên nó nhỏ bé, nhỏ bé đến nỗi Sess chưa kịp nhận ra có cái gì đó đang lớn dần, lớn dần trong tim mình... "Một bàn tay đưa ra luôn chứa nỗi khát khao được nắm lấy một bàn tay khác". Câu nói này không biết tôi đã đọc được từ đâu nhưng có lẽ nó thích hợp với hoàn cảnh ấy. Cô bé Rin đã xòe bàn tay bé nhỏ ra biết bao nhiêu ngày và nó cứ mong mỏi, mong mỏi với chút hy vọng nhỏ bé. Để rồi một ngày, Sess nắm lấy bàn tay đó, hay chỉ là nắm lấy một ngón tay út thôi cũng khiến con bé sung sướng vô cùng.

Nhưng số phận của con bé thật ko được thần may mắn chiếu cố. Dân làng bị tấn công, con bé bị chó sói cắn chết. Jaken hỏi: "Đại nhân Sessho Maru cứu cô bé nhé?" Sess lạnh lùng buông một câu tàn nhẫn như mọi khi "Không". 

Nụ cười của cô bé chợt thoáng qua trong tâm trí sess, mờ nhạt... 

Nhưng điều đó đã khiến Sess có một hành động bất ngờ - hành động xuất phát từ 1% hy vọng của cô bé lẫn đọc giả: Sess quay lại dùng thanh kiếm phục sinh cứu cô bé. Say nhớ rõ khi đó thanh kiếm phục sinh ko hề phát sáng. Sess nghĩ gì? Ai mà biết được? Chỉ biết khi ấy Sess vẫn lạnh băng nhưng đôi mắt thật hiền, đầy tâm tư, cảm giác như có cái gì đó đang lớn dần trong tim Sess. Một cái gì nhỉ? Một mầm non chăng? phải rồi, không sự so sánh nào tuyệt vời hơn thế: một mầm non nảy mầm trên mặt băng giá lạnh.


0 nhận xét
Danh mục:

Cảm xúc truyện: Viết cho người tôi yêu

 
Kurapica à…

Đặt bút xuống mà em chẳng biết viết gì cho anh nữa… Cũng chẳng biết bây giờ em gọi anh là “anh” có còn phù hợp không. Em biết anh và điên cuồng với hình ảnh của anh năm em 15 tuổi, khi đó anh 17. Bây giờ em đã 18 tuổi rồi, còn anh mãi mãi vẫn chỉ là 17 tuổi thôi…. Cái ngày mà em bước qua tuổi của anh, em đã than “Trời!..” . Và em chẳng thể tưởng tượng nổi rằng mai này 24-25 tuổi , chẳng lẽ em có thể thốt lên “Em yêu anh, Kurapica!” một cách tự nhiên được hay sao? ^^ . 25 và 17, chắc kì quái lắm nhỉ. Nhưng thôi, lo chi cho xa vời. Dù mai này có ra sao, em có đổi thay như thế nào, thì đối với em, tình cảm dành cho anh luôn là tình cảm trong sáng nhất, cuồng nhiệt nhất và đáng tự hào nhất.



Một năm trôi qua rồi Kurapica à. 1 năm là gì? – 1 con số vô cùng mờ nhạt đối với anh, chẳng nghĩa lý gì cả vì nó được nhắc tới bởi một con người mà anh không bao giờ biết đến sự tồn tại. Cho dù bây giờ hay mai này em mất đi, anh mãi mãi vẫn không biết được đã từng có 1 người ở đây, yêu anh cuồng nhiệt đến thế nào…

Nhưng đối với em, 1 năm qua đã có sự đổi thay không nhỏ. Đã 1 năm rồi em không được gặp anh. Đã 1 năm rồi em không nghe những tin tức về anh. Đã 1 năm rồi em không còn nhắc tới anh nữa. Em bận và NXB cũng gặp khó khăn. Thế là, tình yêu trong xa cách. Một năm qua em đã quá vô tình… Bây giờ em lại có thể nhắc về anh. Em sợ. Em thật sự rất lo sợ. Cái tình yêu đáng tự hào ấy chẳng lẽ đã nguội lạnh rồi chăng?... Em sợ lắm. Em sợ mình đổi thay. Em sợ mình vô tình. Nhưng…mọi việc đã tốt rồi. Em yêu anh. Vẫn còn đó một tình yêu không thay đổi. Em thề là em sẽ điên lên khi HunterxHunter được xuất bản lại. Em thề là em sẽ thét lên và nhảy cựng cựng khi thấy poster của anh – như ngày nào…

Một năm qua tình yêu của em dành cho anh vẫn như thế.. Tuy nhiên bản chất của nó có chút thay đổi. Nếu như 1 năm trước em bảo rằng : em biết em không phải là người dành cho anh, em không thể đem đến cho anh hạnh phúc, và em hy vọng rằng sẽ có một cô gái nào đó xuất hiện, xoa dịu trái tim anh. Thì bây giờ, em không muốn nghĩ tới điều đó. Em nghĩ mình sẽ không thể chịu nổi nếu bên cạnh anh xuất hiện một cô gái nào đó, được anh bảo vệ, được anh dành tình cảm cho… Quả nhiên suy nghĩ sâu xa thì tình yêu của em đã trở nên ích kỉ. Nhưng thôi, nghĩ gần thôi. May mà HunterxHunter là shounen manga chứ không phải truyện tình cảm. Thế nên tình yêu của em dành cho anh mãi mãi là tình yêu trong sáng, không vụ lợi. Để anh được hạnh phúc không nhất thiết phải có một cô gái nào đó xuất hiện. Xoa dịu trái tim anh có thể chỉ cần đến Gon, Killua và Leorio là đủ. Và em biết, niềm hạnh phúc lớn nhất của anh là hoàn thành tốt nhiệm vụ trả thù của mình. Bao nhiêu đó đã đủ làm cho Kurapica của em tươi cười hạnh phúc.
Vậy là đủ…

My first through is of you.

My last wish is for you.

Em luôn mong anh hạnh phúc.


Kurapica…

1 nhận xét