Mẫu nhân vật nữ mà tôi thích phải thông minh và chín chắn một chút, có lẽ tôi đang nói đến Haibara. Tuy nhiên với "Thám tử lừng danh Conan" (Meitantei Conan) thì ngoại lệ, tôi có ấn tượng tốt với Haibara, và chỉ vậy thôi, vì tất cả mọi sự yêu mến của tôi đều dành cho Ran Mori mất rồi.
Khi nhắc đến Ran, hình ảnh của cô lại xuất hiện trong tôi với nụ cười nhẹ nhàng ấm áp và ánh mắt đượm buồn. Hình ảnh đó khiến tôi càng muốn bảo vệ một cô gái dịu dàng và yếu đuối như cô. Tuy nhiên, chắc chắn rằng Ran không cần bạn, hay tôi, hay bất cứ nhân vật nào trong truyện bảo vệ. Cô chỉ cần một người để chia sẻ nỗi buồn của cô, đơn giản vậy thôi.
Đơn giản mà sao với cô lại khó quá...
Cô xa mẹ từ nhỏ, sống với một người cha say xỉn suốt ngày, chỗ dựa gia đình xem như không có vậy cô biết tâm sự với ai? Cô bạn thân Sonoko thì không thuộc tuýp người "luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu". Vả lại, cô đối với Sonoko chỉ có một tấm lòng quan tâm hết mực, luôn chia sẽ với Sonoko mọi phiền muộn của cô bé ấy, vậy cô có thời gian đâu mà tâm sự nỗi lòng mình? Tôi nghĩ lối sống nội tâm của Ran cũng xuất phát từ sự yêu thương của cô đối với mọi người. Cô không muốn than vãn mãi về nỗi khổ đau của mình vì cô biết nó sẽ làm cho những người yêu thương cô lo lắng. Thế là cô giấu nó, chôn chặt nó trong tận đáy tâm tư của mình. Để mỗi khi không có ai ở bên cạnh, cô lại khóc, khóc để với bớt những nỗi trĩu nặng trong lòng; vì một mình cô phải chịu đựng nó, để nó dằn vặt thật là khó khăn.
Theo tôi, Ran là người đáng thương nhất trong Meitantei Conan. Vậy việc gì khiến cô đau khổ như thế? Có phải vì hoàn cảnh gia đình? Một đứa con gái rất cần có mẹ ở bên cạnh vậy mà mẹ lại rời bỏ cô, còn cha thì say xỉn suốt và thế là cô lớn lên mà không biết đến sự chăm sóc là gì. Đối với Ran đó là một nỗi buồn. Tuy nhiên cô đã quen với cuộc sống như thế nên đó không phải là sự đau khổ lớn nhất của cô. Trở lại với sự việc cô lớn lên mà không có người chăm sóc, vạy làm sao cô có thể trưởng thành với một nhân cách đàng hoàng và lối sống đúng đắn như thế? Có lẽ một phần là vì vốn dĩ bản chất của cô là như vậy, phần còn lại cũng nhờ sự quan tâm của cậu bạn thời thơ ấu: Shinichi. Shinichi gắn liền với thuở ấu thơ của cô như một người bạn tốt, rồi hai người cùng lớn lên và đem lòng thương mến nhau, được ở bên Shinichi cô thấy mình vui vẻ. Vậy mà một ngày nọ, Shinichi biến mất không một lý do, đem theo cả niềm hạnh phúc lớn lao của cô. Vâng, nỗi đau khổ lớn nhất của cô là đây. Lần đầu tiên nghe tin ấy, cô không shock vì nghĩ Shinichi chỉ đi một lát rồi về, và cô cứ chờ đợi.
"Một lát" phút chốc biến thành một tuần, một tháng, một năm... Cô chờ đợi trong vô vọng. Niềm hy vọng chỉ lóe lên khi Shinichi gọi những cú điện thoại ngắn ngủi cho cô. Tôi nghĩ Ran là một cô bé khá lạc quan đấy. Cô hiểu rõ rằng bi quan chẳng giúp cô đem Shinichi về và cô cứ trông mong và cái hy vọng dù nhỏ nhoi ấy, cô vẫn tiếp tục đợi một ngày Shinichi sẽ trở về bên cô. Ran không thông minh xuất sắc nhưng nhạy cảm. Đã bao lần cô dùng trực giác để tìm kiếm Shinichi. Bao lần Shinichi về bên cô rồi đột ngột biến mất. Hạnh phúc dường như nằm trong tầm tay rồi lại vụt bay cao. Làm sao tôi có thể quên được giọt nước mắt của Ran khi cô khóc thầm "Mẹ ơi, con khổ quá..." hay "Anh ấy lại bỏ chị đi nữa rồi..." (nói với Conan). Tại sao Shinichi lại nhẫn tâm vậy? Tôi biết rõ Shinichi làm thế cũng chỉ là để bảo vệ Ran thôi. Nhưng sao anh không đặt mình vào hoàn cảnh của Ran? Thử hỏi cô ấy có vui sướng không khi bị xem là người ngoài cuộc, không thể chia sẻ những gì mà người mình yêu phải gánh vác? Nếu Ran biết sự thật chắc cô sẽ shock và giận lắm, vì cô nghĩ mình không đủ quan trọng để Shinichi có thể chia sẻ mọi nỗi niềm...
Tại sao Ran không tự giải thoát cho mình khỏi sự đau khổ dày vò đó, bằng cách tìm một chàng trai tốt hơn Shinichi? Bởi vì như thế thì Ran không còn là Ran nữa.
Chung thủy và kiên cường, đó mới chính là cô...
Ran gây ấn tượng với tôi bở sự phức tạp ở trong con người cô. Bề ngoài có vẻ yếu đuối thế, nhưng thật ra cô đã đạt tới đai đen karate. Bên trong dễ tổng thương, hay mít ướt nhưng lại rất mạnh mẽ, dứt khoát trong tình yêu. Tôi đã thích một Ran Mori như thế. Và tôi thật sự mong sẽ có một ngày hạnh phúc mỉm cười với Ran...





"Nhưng sao anh không đặt mình vào hoàn cảnh của Ran? Thử hỏi cô ấy có vui sướng không khi bị xem là người ngoài cuộc, không thể chia sẻ những gì mà người mình yêu phải gánh vác? Nếu Ran biết sự thật chắc cô sẽ shock và giận lắm, vì cô nghĩ mình không đủ quan trọng để Shinichi có thể chia sẻ mọi nỗi niềm..."
ReplyDeleteCó thể Ran sẽ giận, rất giận nhưng đối với Shinichi sự an toàn của Ran là điều quan trọng nhất. Việc đặt người mình yêu vào vòng nguy hiểm là chuyện mà không người đàn ông chân chính nào có thể làm được.
Chốt: Người giận tôi, tôi chịu được. Người chia tay tôi, tôi chịu được. Nhưng nếu người có mệnh hệ nào thì tôi sao có thể sống tiếp đây :(
mình đã xem phim, đọc truyện và đồng cảm với những chia sẻ của bạn, rất thương mến Ran. Nhiều lúc xem cảnh gặp nhau chớp nhoáng giữa Ran và Shinichi rồi vì ko thể để Ran biết sự thật nên Shinichi biến mất, nhìn Ran buồn tiếc nuối mà thấy thương cho Ran. Hy vọng cái kết của bộ truyện đã gắn liền với những năm tháng tuổi thơ cho đến nay của mình sẽ là một happy ending. Hạnh phúc sẽ mỉm cười với những ai biết chờ đợi :)
ReplyDelete