"Inu
Yasha" là một bộ truyện có tính nhân văn sâu sắc. Do đó thật không hiếm
những tình tiết gây xúc động lòng người. Tuy nhiên, đối với tôi, cảnh khiến tôi
cảm thấy thích nhất và cảm động nhất chính là lúc Rin và Sesshomaru gặp
nhau lần đầu. Có lẽ đó cũng là lần đầu tiên Sess thoát khỏi hình ảnh của một
yêu quái tàn ác, lạnh lùng, giết người không chớp mắt ấy.
Những
tập đầu tiên luôn khiến tôi phải thắc mắc: Liệu cha của Inu Yasha có quá sai
lầm khi trao cho Inu nanh thép, còn Sess là thanh kiếm phục sinh? Hay là do tác
giả Rumiko lầm lẫn? không, không có một lầm lẫn, sai sót gì ở đây cả. Chính
thanh kiếm phục sinh cũng như nanh thép đã chọn cho mình người chủ xứng đáng.
Tuy đó vẫn là sự thắc mắc to lớn, nhưng tất cả đều có một cái lí riêng nhất
định. Cũng như nanh thép - một thanh kiếm được chế tạo dùng để bảo vệ con người
- tôi thấy ko có vị chủ nhân nào xứng đáng hơn Inu Yasha - một yêu quái nửa
người nửa yêu. Còn thanh kiếm phục sinh, "Nó có phát huy hết uy lực của nó
hay không còn tùy thuộc vào trái tim của Sess". Điều đó chứng tỏ rằng, để sử
dụng được thanh kiếm phục sinh, Sess cần phải có một trái tim ấm áp hơn. Thế
nhưng, liệu trái tim băng giá đó có chịu "tan" ra một chút nhỏ...? Dù
chỉ là một chút nhỏ hay không? Được chứ. Đã nói rằng tất cả các tình tiết truỵên
đều được Rumiko sắp đặt một cách hợp lí. Tuy "cái lí" đó vẫn hơi khó
hiểu, cho đến khi...
Sesshomaru bị tuyệt chiêu của nanh thép đánh trọng thương. Không biết Sess đã nằm mê
man trong rừng bao nhiêu ngày, những vết thương cứ đau rát, không ai chăm sóc.
Cho đến một ngày nọ, một ngày đẹp trời, Sess tỉnh dậy, nhưng tay chân vẫn cứ
như nặng hàng nghìn tấn, không thể cử động được. Sess phát hiện một cái bóng nhỏ
bé lấp ló trong rừng. Tiên đồng hay ma quỷ? Không, đó chỉ là một con bé loài người
bình thường. Nó sống trong một ngôi làng gần đấy. Mặc cho Sess cố gắng hâm dọa,
con bé vẫn không tỏ vẻ gì là sợ hãi cả. Nó cứ lầm lũi tiến gần bên Sess. Nó muốn
gì đây? Hiếu kì chăng? không, tính hiếu ki hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh này. Con
người không thể hiếu kì trước một thứ thật sự nguy hiểm được. Có lẽ trong cái suy
nghĩ đơn giản của con bé lúc bấy giờ chỉ có hai chữ: cứu người.
Và
cứ thế, hàng ngày, con bé cứ lầm lầm lì lì đến chăm sóc, lúc đem nước, lúc đem
thức ăn (một con cá và một ít nấm). Ban đầu Sess gạt thức ăn đi, con bé tội
nghiệp bỏ về có vẻ thất vọng. Nhưng nó vẫn ko nản chí, công việc "cứu
người' của nó vẫn còn chưa xong mà... Nó tiếp tục bắt trộm cá cho Sess, hoàn
toàn ko nghĩ đến việc đó có vô ích hay không.
Rồi một ngày, nó bị dân làng bắt gặp,
họ đánh con bé một trận bầm tím cả mặt mày. Cái bóng nhỏ bé lầm lũi ra về trong
tiếng xì xầm của dân chúng "cứ lầm lầm lì lì, chẳng bao giờ thấy nó
khóc" "cũng dễ hiểu thôi, vì từ nhỏ nó tận mắt thấy anh mình bị giặc
giết hại, nó chẳng cò ai thân thích". Hoàn cảnh của con bé thật đáng
thương. còn bé thế mà đã lâm vào cảnh côi cút rồi. Lại bị dân làng xua đuổi, xa
lánh. Có lẽ vì thế nên khi gặp Sesshomaru - một "người" ko biết gì
về cái quá khứ bất hạnh của nó, cũng ko nhìn nó bằng ánh mắt khinh khỉnh như
đám dân làng - nó sung sướng như gặp được một người bạn.
Và cứ thế, con bé lại
xuất hiện bên Sess, mặt bầm tím, lại đưa thức ăn (một con chuột và một con thằn
lằn), vẫn bị Sess từ chối lạnh nhạt "Ta ko ăn". Trong lúc thất vọng,
bỗng nghe Sess hỏi "mặt mũi sao bầm tím vậy?", con bé ngẩn người lên
ngạc nhiên, "không muốn nói thì thôi". Con bé chợt cười, nhũng đau đớn
từ các vết thương bầm tím như tan biến cả. Nụ cười ko biết bao năm bỏ nó đi xa
nay lại trở về trên gương mặt con bé. Nụ cười mất một cái răng nhưng sao dễ
thương lạ. Ấm áp như những tia nắng nhỏ xuyên qua khu rừng già, soi rọi nơi
Sess dưỡng thương. "Nó cười ư? Mình chỉ buộc miệng hỏi vậy thôi..."-
Sess nghĩ. Vâng, chỉ là một cái "buộc miệng", nhưng là cái "buộc
miệng" đầy ý nghĩa. Có lẽ đó là cảm giác đầu tiên của Sess nên nó nhỏ bé,
nhỏ bé đến nỗi Sess chưa kịp nhận ra có cái gì đó đang lớn dần, lớn dần trong
tim mình... "Một bàn tay đưa ra luôn chứa nỗi khát
khao được nắm lấy một bàn tay khác". Câu nói này không biết tôi đã đọc
được từ đâu nhưng có lẽ nó thích hợp với hoàn cảnh ấy. Cô bé Rin đã xòe bàn
tay bé nhỏ ra biết bao nhiêu ngày và nó cứ mong mỏi, mong mỏi với chút hy vọng
nhỏ bé. Để rồi một ngày, Sess nắm lấy bàn tay đó, hay chỉ là nắm lấy một ngón
tay út thôi cũng khiến con bé sung sướng vô cùng.
Nhưng
số phận của con bé thật ko được thần may mắn chiếu cố. Dân làng bị tấn công,
con bé bị chó sói cắn chết. Jaken hỏi: "Đại nhân Sessho Maru cứu cô bé
nhé?" Sess lạnh lùng buông một câu tàn nhẫn như mọi khi "Không".
Nụ cười của cô bé chợt thoáng qua trong tâm trí sess, mờ nhạt...
Nhưng điều đó
đã khiến Sess có một hành động bất ngờ - hành động xuất phát từ 1% hy vọng của cô
bé lẫn đọc giả: Sess quay lại dùng thanh kiếm phục sinh cứu cô bé. Say nhớ rõ
khi đó thanh kiếm phục sinh ko hề phát sáng. Sess nghĩ gì? Ai mà biết được? Chỉ
biết khi ấy Sess vẫn lạnh băng nhưng đôi mắt thật hiền, đầy tâm tư, cảm giác
như có cái gì đó đang lớn dần trong tim Sess. Một cái gì nhỉ? Một mầm non
chăng? phải rồi, không sự so sánh nào tuyệt vời hơn thế: một mầm non nảy mầm trên
mặt băng giá lạnh.






