Manga: Hotaru no mori
Tác giả: Yuki Midorikawa
Reviewer : Chủ blog
———————————–
Xuân qua…
Hè đến…
Thu sang…
Đông về …
Khoảnh khắc nào bạn nghe trái tim mình đập từng nhịp của khúc yêu thương ?
Đối với tôi, khoảnh khắc ấy bao giờ cũng là mùa hè…
Mùa hè đầy nắng và gió nhẹ. Bầu trời cao và trong xanh. Bên dưới bóng râm dịu mát của tán lá rừng, âm vang tiếng cười giòn tan của bọn trẻ. Những mùa hè như thế cứ chầm chậm trôi qua…
Chợt tỉnh giấc vì mùa thu đã đến. Tiếc nuối… và tôi lại ngủ say. Tôi như vẫn còn tan trong bầu không khí cuối hạ. Tôi vẫn còn nghe tiếng côn trùng kêu trong những đám cỏ dày…
…Và tôi chìm vào câu chuyện cổ tích của mùa hè nhưng… không phải là cổ tích…
Hotaru no mori
Khu rừng của Hotaru – Khu rừng đom đóm
Khu rừng của Hotaru – Khu rừng đom đóm
Không khí mùa hè dịu nhẹ trải khắp không gian của Hotaru no mori . Một mùa hè đậm chất Nhật Bản. Dưới tán lá xanh mát của khu rừng, trong bụi cỏ xanh rì rả rích tiếng côn trùng kêu… thấp thoáng những ngôi mộ nhỏ, những đền thờ thần quen thuộc gắn bó với đời sống tâm linh của con người…
Những khu rừng vào mùa hè lúc nào cũng huyền bí cả.
Người ta bảo rằng mùa hè là khoảng thời gian của yêu tinh. Vào đêm hạ chí con đường thông giữa xứ sở yêu tinh và thế giới loài người sẽ mở. Khi đó , những tinh linh, những linh hồn và yêu quái sẽ mở tiệc rộn rã trong khu rừng của loài người. Bọn trẻ kháo nhau rằng chúng thường nghe tiếng nhạc phát ra từ trong khu rừng gần nhà ông của Hotaru. Và mỗi khi hè đến, chúng lại thấy ánh lửa của lễ hội thấp thoáng sau những đám cây trong rừng.
Là yêu tinh đấy!
Khái niệm mùa hè và yêu tinh hoà trộn vào nhau tạo cho Hotaru no mori một bầu không gian cổ tích . Thực mà như ảo. Tất cả tan loãng trong không khí của mùa hè…
Tôi nghe trái tim mình hoà chung nhịp đập với cô bé Hotaru 6 tuổi, dấn bước chân lạ lẫm vào khu rừng một buổi sáng mùa hè. Em nghe được gì ở đó?… Em nghe tiếng côn trùng rả rích và tiếng lá cây xào xạc. Tôi và em bước vào khúc nhạc dịu dàng của mùa hè. Cây lá và côn trùng hoà tấu nên giai điệu huyền bí, mê hoặc lòng người. Khu rừng chợt hoá thành mê cung đối với đôi chân nhỏ bé…
“Này, nhóc !”
Chính lúc đó em nghe âm thanh của rừng gọi em. Lầm chăng ? Là tiếng gió ? Không, là anh, là một anh con trai đeo mặt nạ. Một cuộc gặp gỡ lạ kì. Em đâu biết đó là bước đầu tiên đưa em vào giấc mơ dài… Em đơn thuần chỉ là một đứa bé gặp được vị cứu tinh sau những phút giây sợ hãi. Em đơn thuần chỉ biết mình quen được một người bạn thú vị trong khu rừng. Em không để ý rằng em và người bạn mới này đang ở trong một mối quan hệ kì lạ: Em không được chạm vào anh ấy.
Vì sao lại không được chạm vào ? Vì anh ấy sẽ “biến mất” . “Biến mất” à ?
“Biến mất nghĩa là tan biến đi… Vị thần của ngọn núi này đã đặt một bùa chú vào tôi, nếu có người chạm vào tôi, tôi sẽ biến mất”
Em biết đâu đó chính là nút thắt cho mối quan hệ của em sau này, sẽ đau khổ, rất đau khổ. Em không để ý đâu. Em chỉ là một đứa con nít thôi. Mặc dù em nói “xin lỗi” nhưng tôi biết em chẳng để ý gì đến câu nói đó, em vẫn muốn biết biến mất nghĩa là gì. Em cứ nhào đến và anh cứ tránh, tất cả cứ thú vị như một trò chơi rượt đuổi. Em thích được gặp anh ấy. Em muốn biết những điều thú vị.
Thế em có muốn biết đau khổ là như thế nào không ?
Tôi chợt cười. Nếu tôi hỏi em câu hỏi đó, em sẽ trả lời “có” , phải không em ? Em còn bé quá… Nếu tôi nói cho em biết rằng sau này em sẽ yêu anh ấy, và em sẽ đau khổ vì anh ấy biến mất , em đừng nên gặp anh ấy nữa… Tôi nghĩ rằng em vẫn cứ đến đó, cứ gặp người bạn diệu kì ấy sau khi bảo với tôi : “Không sao, em nghĩ là em sẽ cố không yêu anh ấy được, đừng lo” . Vậy đấy. Em đón nhận tất cả với tâm hồn trẻ thơ của mình.
Còn Gin
Đã bao lâu rồi có người hỏi tên cậu ? Lần đầu tiên. Cái lần đầu tiên ấy làm cho cây lá xung quanh rung động. Lá cây hay chính cảm xúc ngạc nhiên pha chút nghẹn ngào của cậu vậy Gin ? Cô bé ấy không sợ, mặc cho cậu đã hỏi rằng: “một khi vào là không thể trở ra, đừng vào rừng, người trong làng không nói với cô bé thế sao?” . Có hay không không quan trọng, vì cậu đã nói rồi đấy, nhưng cô bé ấy vẫn không sợ vì cô bé xem cậu là một con người. Cậu là một linh hồn nhưng bản chất cậu vốn là một con người, chỉ có điều chưa có ai công nhận điều đó và bản thân cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều đó thôi.
Đã bao lâu rồi có người hỏi tên cậu ? Lần đầu tiên. Cái lần đầu tiên ấy làm cho cây lá xung quanh rung động. Lá cây hay chính cảm xúc ngạc nhiên pha chút nghẹn ngào của cậu vậy Gin ? Cô bé ấy không sợ, mặc cho cậu đã hỏi rằng: “một khi vào là không thể trở ra, đừng vào rừng, người trong làng không nói với cô bé thế sao?” . Có hay không không quan trọng, vì cậu đã nói rồi đấy, nhưng cô bé ấy vẫn không sợ vì cô bé xem cậu là một con người. Cậu là một linh hồn nhưng bản chất cậu vốn là một con người, chỉ có điều chưa có ai công nhận điều đó và bản thân cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều đó thôi.
Thế mà cô bé ấy lại là người đầu tiên đấy.
Điều đó đánh thức một cái gì đó trong cậu… Và cậu lại đến nơi gặp gỡ vào ngày hôm sau mà chẳng biết là mình đang mong chờ…
“Nhóc đến rồi
Không thể tin là nhóc đến thật”
Không thể tin là nhóc đến thật”
Có lẽ khi bị bố mẹ bỏ rơi cậu còn quá nhỏ để nhận ra mình đã bị đối xử nhẫn tâm như thế nào. Vẫn còn một sợi dây vô hình nối cậu với nơi đã từng sinh ra cậu. Dù bây giờ cậu chỉ là một linh hồn, dù mọi yêu quái trong rừng đều kính trọng và đối xử tốt với cậu. Dẫu sao trong sâu tận tâm hồn cậu vẫn cần tình cảm đến từ một con người hơn. Hotaru là người đầu tiên đem đến tất cả… Thế nên dù mọi yêu quái đều cảnh báo với cậu rằng cậu sẽ bị nguy hiểm nhưng cậu vẫn đến, vẫn làm bạn với Hotaru…
“Chuyện về anh chẳng có gì đâu. Nói về nhóc ấy, Hotaru”
“Anh thích nghe à?”
“Đó là lý do anh ở đây”
“Anh thích nghe à?”
“Đó là lý do anh ở đây”
Hai người họ đã đến với nhau như vậy đấy.
Mùa hè đầu tiên vui vẻ biết bao…
Con người ta thường nói “phải chi tôi đã…” vì họ không biết trước được kết quả. Thiết nghĩ nếu người ta biết trước được tất cả thì có lẽ họ chẳng phải hối tiếc về điều gì. Nhưng mà… có một sự ngoại lệ trong tình yêu. Nếu có khả năng, tôi vẫn chọn cách để cho Hotaru và Gin đến với nhau. Tôi sẽ không nói những lời cảnh báo vớ vẩn đã từng thoáng qua trong đầu mình, vô ích thôi, nhỉ. Đối với tình yêu, dù biết trước kết quả cũng chẳng có nghĩa lý gì vì bằng cách này hay cách khác, có tránh hay không tránh, sự hối tiếc cần đến cũng sẽ đến thôi… Quan trọng là mình chọn cách nào : gặp để rồi đau khổ hay hối tiếc vì mình đã sớm từ bỏ những kỉ niệm ngọt ngào…
Cứ tự nhiên như thế, những gì cần đến cứ đến… Những mùa hè như thế cứ lần lượt đến rồi lại đến…
Hotaru dần dần nhận ra cuộc gặp gỡ ấy không chỉ là mối duyên thoáng qua, người bạn ấy không đơn thuần chỉ đến từ một tình bạn của một mùa hè …
6 tuổi…
Khi em bảo rằng từ ngày mai em sẽ không thể đến gặp Gin trong một thời gian, có phải em đang mong chờ một điều gì đó để rồi cúi đầu thất vọng khi Gin chỉ phản ứng rằng “Thế à” .
Khi em bảo rằng từ ngày mai em sẽ không thể đến gặp Gin trong một thời gian, có phải em đang mong chờ một điều gì đó để rồi cúi đầu thất vọng khi Gin chỉ phản ứng rằng “Thế à” .
Và em đã vui biết bao khi nghe lời đáp lại
“Năm sau nhóc có đến được không?”
Ngay lúc đó em biết rằng tình cảm của mình là không đơn phương. Dù em chỉ mới là cô nhóc 6 tuổi, tình cảm đó không phải là tình yêu, nhưng em biết rằng Gin cũng mong được gặp em, quan tâm đến sự có mặt của em như em thích anh ấy vậy.
Hè năm sau và năm sau nữa…
Khi em ngã từ trên cây xuống, em mở to mắt sợ hãi không phải vì bản thân mình mà vì nhìn thấy đôi tay Gin đưa ra để đỡ em. Anh ấy sẽ biến mất ! Em không muốn ! Em không còn là một cô bé không biết lo nghĩ. Không biết tự bao giờ em đã không còn nhảy vào mình Gin, để rồi đến bây giờ em mới nhận ra điều đó : em vẫn muốn chạm vào Gin nhưng em tuyệt đối không thể để mình chạm vào anh ấy. Em nhận ra rằng lời cảnh báo ban đầu của Gin quan trọng như thế nào, và Gin thật sự rất quan trọng đối với em. Gin không còn là một người bạn gặp chỉ để vui nữa. Gin còn hơn thế, rất nhiều… Nếu không được gặp Gin, em không chỉ đơn thuần là buồn nữa…
Tim tôi như nghẹn lại khi nhìn em cười và nói:
“Gin, hãy hứa với em, đừng bao giờ chạm vào em
Xin anh đấy, hãy hứa với em…”
Xin anh đấy, hãy hứa với em…”
Và những giọt nước mắt đầu tiên của em trong cuộc tình ấy đã rơi xuống.
…Nhói…
Thường thì khi con người ta giận nhau mới bảo đối phương đừng chạm vào mình. Thế mà em lại phải nói những lời ấy trong một hoàn cảnh hoàn toàn khác. Em phải cười mà nói như vậy. Em phải khóc mà nói như vậy. Em buộc lòng phải van xin như thế nhưng trong lòng lại mong muốn biết bao. Em đang vướn vào một mối duyên lạ kì. Mâu thuẫn sâu sắc mà chẳng thể nào dứt ra được…
…Nhói…
Thường thì khi con người ta giận nhau mới bảo đối phương đừng chạm vào mình. Thế mà em lại phải nói những lời ấy trong một hoàn cảnh hoàn toàn khác. Em phải cười mà nói như vậy. Em phải khóc mà nói như vậy. Em buộc lòng phải van xin như thế nhưng trong lòng lại mong muốn biết bao. Em đang vướn vào một mối duyên lạ kì. Mâu thuẫn sâu sắc mà chẳng thể nào dứt ra được…
Em vào cấp II…
Tình cảm của em cứ thế mà định hình, một cách dịu dàng thôi… tình yêu …
Nhớ…Nhớ…Nhớ… thu qua…đông đến… xuân sang… có phải lúc nào tim em cũng đập hoài nhịp điệu đó ?… Tình yêu của em ngủ say nhưng trái tim em vẫn hát bài ca nỗi nhớ. Tình yêu của em chỉ sống vào một mùa duy nhất trong năm. Em chỉ sống vào một mùa duy nhất trong năm và Gin cũng thế. Biết rằng cuộc sống con người ta không chỉ có tình yêu thôi, nhưng nếu thiếu Gin, em không thể nào là một Hotaru đúng nghĩa được, phải không em ? Em cần có Gin, cuộc sống của em cần có tình yêu của chính mình mới là cuộc sống hoàn chỉnh được. Lấp vào chỗ trống ấy là nỗi nhớ. Một mùa yêu và ba mùa nhớ. Sao mà xót xa thế… Tình yêu của em chỉ sống trong một mùa, còn lại là nỗi nhớ ngập tràn, nỗi nhớ len lõi khắp tâm trí em, đến mọi ngóc ngách trong tim… Một trang truyện thôi nhưng tôi như nghe cả ba mùa – lúc nào tim em cũng gọi Gin, mỗi một nhịp đập là một tiếng Gin được phát ra…
“Tình yêu trong xa cách như ngọn lửa trong gió, gió sẽ dập tắt những ngọn lửa nhỏ và thổi bùng những ngọn lửa to” . Họ càng nhớ nhau lại càng yêu nhau nhiều hơn… Thu nhớ…Đông nhớ…Xuân cũng nhớ… Tình yêu của em như thế lại càng da diết hơn… tôi nghe lòng mình lại càng nghẹn ngào hơn…
Tình yêu của em như một con đom đóm nhỏ, chỉ sống vào một ngày duy nhất rồi vụt tắt…
Tình yêu của em như một đàn đom đóm, chỉ lấp lánh vào một mùa duy nhất rồi vụt tắt …
Để lại nỗi nhớ trong lòng ai…
Không phải là nỗi nhớ vẩn vơ mà rất tha thiết…
Vì em đã yêu rồi, Hotaru…
Vì em đã yêu rồi, Hotaru…
Mùa đông giá lạnh em lại muốn chạm vào anh biết dường nào. Bàn tay con người ấm áp làm sao… Cái chạm vào ấm áp làm sao… Nhưng lòng em vẫn thấy lạnh, vì đó không phải là anh, Gin… Từ khi gặp anh em đã biết mùa đông lạnh giá biết bao… Trái tim em từ đó đến giờ vẫn không biết thế nào là ấm áp mỗi khi đông về, nó chỉ run rẩy tiếng gọi tên anh…
…ước gì em có thể chạm vào anh…
Hoa tuyết rơi rơi… rơi vào lòng em rồi tan chảy… nó không còn ở đó nhưng giá lạnh vẫn quyện chặt vào tim em… Nó ra đi chỉ để lại làn hơi lạnh giá…và em biết anh ra đi chỉ để lại trong em nỗi cô đơn…sao mà giống quá…
…”Gin, anh giống như là tuyết vậy…
nếu em chạm vào anh, anh sẽ biến mất”…
nếu em chạm vào anh, anh sẽ biến mất”…
Điều em khao khát nhất, điều em ao ước nhất, điều mà cả hai chúng ta đều mong muốn…
là được một lần chạm vào nhau…
Ước mơ sao mà nhỏ nhoi quá.
Tại sao điều tầm thường như thế lại là thứ khao khát nhất hả em ? Tại sao chỉ riêng mình em đặc biệt ? … Cuộc sống mỗi người mỗi khác, những điều được xem như nhỏ nhoi với người này, với người khác lại là cả một nỗi niềm khát khao…
Tại sao điều tầm thường như thế lại là thứ khao khát nhất hả em ? Tại sao chỉ riêng mình em đặc biệt ? … Cuộc sống mỗi người mỗi khác, những điều được xem như nhỏ nhoi với người này, với người khác lại là cả một nỗi niềm khát khao…
Em khát khao một thứ không ai có thể cho em được, ngoài Gin…
Em khát khao một thứ không thể nhận từ ai được, kể cả Gin…
Em không dám mơ đến một nụ hôn. Em chỉ muốn một cái chạm vào, dù chỉ nhẹ nhàng thôi, dù chưa thể cảm nhận được hơi ấm từ Gin… chỉ cần một cái chạm vào để biết rằng anh không phải là một giấc mơ…
Gần anh thế, vậy mà em lại không thể chạm vào được.
Khoảng cách xa nhất không phải là khi ta xa nhau, mà là khi em được ở gần anh nhưng không được chạm vào anh, phải không Hotaru ?… đau nhói…
Khoảng cách xa nhất không phải là khi ta xa nhau, mà là khi em được ở gần anh nhưng không được chạm vào anh, phải không Hotaru ?… đau nhói…
Em không làm được thứ mà những người yêu nhau vẫn làm. Yêu nhau mà không được chạm vào nhau… còn gì đau đớn hơn ?…Còn, phải không em? Và em biết rõ điều đó hơn ai hết…
Tình yêu của em không đầy đủ, không trọn vẹn, nhưng sao mà tình yêu của em lại tha thiết hơn hàng trăm mối tình khác ? lại đẹp hơn hàng trăm mối tình khác ?… Một tình yêu tinh khiết như tuyết, trong ngần như thủy tinh. Càng xót xa cho tình yêu của em tôi càng cảm thấy trân trọng nó, trân trọng hơn rất nhiều những tình yêu trên đời này. Em càng khát khao, tôi càng biết trân trọng hơn những thứ nhỏ bé của mình…
Mong ước của em nhỏ nhoi nhưng tình yêu của em là cao cả… Mong ước của em nhỏ nhoi mà tình yêu càng lúc càng mãnh liệt hơn…
“Nếu người mình yêu, rất yêu, còn sống thì đừng mong gì hơn nữa” phải không … Em biết mà, thế nên em chôn chặt mọi ước mong mãnh liệt ấy trong tim mình, đợi chờ những mùa hè đến, được ngồi cùng anh, được nhìn thấy anh, được nghe giọng nói của anh …
…nỗi đau tan vào hạnh phúc dịu dàng trong em …
…nỗi đau tan vào hạnh phúc dịu dàng trong em …
Những mùa hè dịu dàng trôi qua… nỗi đau dịu dàng trôi qua… niềm hạnh phúc không thoát khỏi tâm trạng lo âu chập chờn…
Em đau và Gin cũng đau. Nhưng tôi có cảm giác là Gin thoải mái hơn em một chút trong nỗi đau của mình…Khi em đùa rằng em sẽ nhảy vào người Gin thì Gin thật lòng đáp lại“chắc chắn là em có thể nếu em muốn, đó là ước mơ của anh”. Gin cũng từng bảo với em rằng: “Hotaru, anh không chờ đến hè được nữa đâu, khi em không ở đây anh chỉ muốn đi qua đám người đó để tìm em” . Gin không sợ mình tan biến, Gin chỉ sợ làm Hotaru đau khổ thôi. Nhớ ngày nào Gin rút tay lại không đỡ Hotaru khi em ngã từ trên cây xuống, ắt hẳn chỉ vì Gin sợ nếu làm vậy mình sẽ không được gặp Hotaru nữa. Cậu hoàn toàn không lo đến sự tan biến của mình. Sự đau khổ của Gin chỉ phụ thuộc vào Hotaru, ngoài Hotaru ra cậu không lưu luyến gì cả. Chỉ cần Hotaru đồng ý, cậu chấp nhận tan biến. Còn Hotaru, em chấp nhận thì em sẽ đau khổ, em không chấp nhận thì em cũng đau khổ. Người ở lại bao giờ cũng đau khổ hơn người ra đi…
Hotaru không có cách nào xác thực được Gin là thật hay mơ… Nhưng mơ hồ trong tôi và em đều cảm nhận được tình yêu này mong manh như một giấc mộng đêm hè… một ngày nào đó nó sẽ tan đi, như câu chuyện cổ tích chỉ đẹp khi ta còn là một đứa trẻ… Chẳng có một bữa tiệc nào mà không tàn đâu em à, em biết rất rõ điều đó mà, phải không ? Huống gì “bữa tiệc” của em chỉ mong manh như một giấc mơ thôi … Liệu em có tin không khi nghĩ rằng mình đang yêu một linh hồn… liệu em có nghĩ đó là sự thực khi mình chưa một lần chạm vào con người thường trò chuyện với em mỗi khi hè đến ? … Em thấy chưa ? Sự thực mà em mong chờ mỗi mùa hè không khác hư ảo mấy đâu em à… Tình yêu của em mỏng manh như một giấc mơ thôi…
“Hotaru, em có thể quên anh
Cơ thể anh rất mỏng manh, nếu có người chạm vào bùa chú sẽ biến mất
Anh không thật sự tồn tại đâu
Vì thế, em nên quên anh đi”
Cơ thể anh rất mỏng manh, nếu có người chạm vào bùa chú sẽ biến mất
Anh không thật sự tồn tại đâu
Vì thế, em nên quên anh đi”
Em cảm thấy gì khi có người bảo với em rằng những sự việc tốt đẹp mà em thấy chỉ là một giấc mơ thoáng qua ? Tàn nhẫn quá phải không ? Thật sự rất tàn nhẫn khi con người ta chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Với em lại không, thái độ bình thản chấp nhận của em cho thấy em đã suy nghĩ về sự việc đó rất nhiều, không cần đợi Gin nhắc nhở. Em biết ngày đó rồi sẽ đến. Ban đầu có lẽ em đã đau khổ khi nghĩ như thể, đau khổ nhiều, đau khổ dần rồi cũng thành quen. Thế là em học cách chấp nhận , chấp nhận sự chia xa sẽ đến trong một ngày nào đó… Em tận hưởng hiện tại với thời gian trôi qua dần. Em chấp nhận tiếp tục sống trong mối tình không có ngày mai. Đơn giản chỉ vì người ta cần có thời gian để gắn bó với một người nào đó, và để quên được người đó có lẽ là không bao giờ, phải không em ?
“Gin à, em vẫn nghĩ về anh suốt cả mùa đông
cả mùa thu và mùa xuân nữa
Gin, anh đừng quên em nhé
Đừng quên em anh nhé…”
cả mùa thu và mùa xuân nữa
Gin, anh đừng quên em nhé
Đừng quên em anh nhé…”
Ngày nào đó, thời gian sẽ chia cắt hai chúng ta…
Nhưng, cho tới lúc đó..
Mình vẫn đi cùng nhau nhé…
Nhưng, cho tới lúc đó..
Mình vẫn đi cùng nhau nhé…
Em chọn cách tiếp tục sống trong mơ, sẵn sàng chờ đợi ngày chia xa sẽ đến như một quy luật tất yếu. Em không cố gắng thay đổi, chỉ để mọi việc tự nhiên đến tự nhiên đi… Hơn ai hết em biết rằng giấc mơ này sẽ tan. Em bình thản nhưng sao lại khiến tôi đau xót thế ? Khi một người mà ý thức được toàn bộ sự bất hạnh của mình thì người đó đã đạt đến đỉnh cao của sự đau khổ – là em đó, Hotaru. Vậy mà sự đau khổ của em không được khắc hoạ. Tôi chỉ thấy những mùa hè êm đềm trôi qua và em bình thản đón nhận, dịu dàng mỉm cười với nỗi đau trong mình… Tôi đã khóc thay em rồi, nhưng tôi biết những giọt nước mắt của tôi không là gì so với nỗi đau trong em. Tim tôi quặn thắt lại, nhưng tôi biết mười năm qua con tim em còn bị giày xéo hơn nỗi đau của tôi gấp nghìn lần.
Vậy mà tất cả chỉ được thể hiện bằng nụ cười của em thôi Hotaru.
Phải chi em khóc, em đau đớn, em than vãn cho cuộc tình không có ngày mai của mình thì tôi đâu đau đến thế. Nhưng tôi chỉ nhìn thấy em cười thôi. Sự chấp nhận của em cho tôi thấy em đã đau nhiều đến nỗi không thể đau hơn được nữa rồi. Thế là tôi đau cho em, nhẹ nhàng thôi, chỉ mình tôi biết thôi, cũng như em. Vì tôi và em đều mơ hồ nhận ra rằng chỉ cần một cử động mạnh giấc mơ này sẽ tan biến ngay tức khắc. Tất cả đều cần phải êm êm như bầu không khí trong manga này, như sợ rằng một cử động mạnh thôi thì mọi thứ sẽ kết thúc…
Vậy mà tất cả chỉ được thể hiện bằng nụ cười của em thôi Hotaru.
Phải chi em khóc, em đau đớn, em than vãn cho cuộc tình không có ngày mai của mình thì tôi đâu đau đến thế. Nhưng tôi chỉ nhìn thấy em cười thôi. Sự chấp nhận của em cho tôi thấy em đã đau nhiều đến nỗi không thể đau hơn được nữa rồi. Thế là tôi đau cho em, nhẹ nhàng thôi, chỉ mình tôi biết thôi, cũng như em. Vì tôi và em đều mơ hồ nhận ra rằng chỉ cần một cử động mạnh giấc mơ này sẽ tan biến ngay tức khắc. Tất cả đều cần phải êm êm như bầu không khí trong manga này, như sợ rằng một cử động mạnh thôi thì mọi thứ sẽ kết thúc…
Vậy mà ngày ấy đến cũng trong một buổi tối êm êm như vậy… Một thoáng bất ngờ… nhưng em nhìn thấy không : Gin cười, và… tôi nhìn thấy không : em cũng cười… Khoảnh khắc chia li đã được nghĩ đến trong mười năm liền rồi, còn khoảnh khắc được chạm vào nhau, được ôm chằm lấy nhau có lẽ là em chưa bao giờ dám nghĩ tới. Thế nên khi giây phúc ấy đến, tất cả chỉ còn là niềm hạnh phúc tột cùng.
Một cái ôm chằm rồi vỡ oà, bất ngờ như khi bạn xiết chặt một quả bong bóng và nó vỡ tung trong vòng tay bạn. Hàng vạn đốm sáng bay lên từ cơ thể Gin như hàng vạn con đom đóm, lung linh, huyền ảo… Mười năm trôi qua ý nghĩa nhất chỉ có khoảnh khắc ấy thôi… Liệu có ngắn ngủi quá không? …À, có lẽ sự so sánh của tôi quá khập khiển. Bởi giây phút mà em và Gin ôm chằm lấy nhau là vĩnh cửu. Mười năm làm sao mà sánh bằng vĩnh cửu được , phải không?
Vĩnh cửu không có nghĩa là nó phải tồn tại mãi mãi với thời gian đâu em nhỉ. Nét đẹp trở nên trường tồn chính là khi nó đột ngột mất đi lúc đang đẹp nhất, tuyệt vời nhất, để lại sự nuối tiếc trong lòng mọi người… Tình yêu của em chính là vĩnh cửu. Gin sẽ tồn tại mãi trong lòng em và mối tình của em sẽ tồn tại mãi trong lòng tôi. Hãy giữ những kỉ niệm đẹp đẽ để cùng nhau tiếp bước trên đường đời nhé !…
Vĩnh cửu không có nghĩa là nó phải tồn tại mãi mãi với thời gian đâu em nhỉ. Nét đẹp trở nên trường tồn chính là khi nó đột ngột mất đi lúc đang đẹp nhất, tuyệt vời nhất, để lại sự nuối tiếc trong lòng mọi người… Tình yêu của em chính là vĩnh cửu. Gin sẽ tồn tại mãi trong lòng em và mối tình của em sẽ tồn tại mãi trong lòng tôi. Hãy giữ những kỉ niệm đẹp đẽ để cùng nhau tiếp bước trên đường đời nhé !…
Khoảng thời gian tới
Tôi nghĩ mình sẽ không thể phấn khởi khi mùa hè đến nữa
Trái tim tôi đau đớn
Và nước mắt tôi sẽ rơi
Nhưng hơi ấm trong tay tôi và những kí ức về mùa hè sẽ theo tôi mãi mãi
Đi nào, cùng tiến lên nhé.
Tôi nghĩ mình sẽ không thể phấn khởi khi mùa hè đến nữa
Trái tim tôi đau đớn
Và nước mắt tôi sẽ rơi
Nhưng hơi ấm trong tay tôi và những kí ức về mùa hè sẽ theo tôi mãi mãi
Đi nào, cùng tiến lên nhé.
Cảm ơn Hotaru no mori đã đem lại cho tôi một khoảng lặng sau những ngày hè rực rỡ đầy ắp tiếng cười, để nhận ra rằng mùa hè không chỉ sôi động mà cũng êm đềm và ngọt ngào đến thế…







No comments:
Post a Comment