Danh mục:
Thơ
3
nhận xét
Thơ của con bé lớp 5
Hì hì, kiếm mãi mới thấy đống này… <3
Chả là hồi năm lớp 5 (11 tuổi) mình cũng tập tành làm thơ đấy các bạn ạ. Hồi đó mình có quyển sách dạy làm thơ của bác tác giả nào đó quên rồi, bây giờ kiếm lại không thấy. Quyển sách dạy làm thơ với những thể thơ rất cơ bản như lục bát, tứ tuyệt, thất ngôn bát cú… Vì viết cho thiếu nhi nên giọng văn rất trong sáng và dí dỏm, mình rất thích ^^. Thế là cũng tập làm theo.
Hồi đó làm thơ tuân theo luật bằng-trắc dữ lắm, chứ không như bây giờ. Bây giờ mình thấy người ta làm thơ tự do không hà, đọc chủ yếu dựa vào cảm xúc là chính, không cảm nó theo nhịp điệu được :(.
Hồi nhỏ thích nhất là mấy câu thơ tả cảnh 4 mùa trong Truyện Kiều (hình như in trong SGK lớp 2) nên làm thơ tả cảnh là chính. Và đây là những dòng thơ của con bé lớp 5 đấy mọi người ạ: :D <giữ nguyên những lỗi chính tả trong bản gốc :P>
TRĂM HOA KHOE SẮC
Sáng hôm nay bước ra vườn
Hoa huỳnh lay lắc tỏa hương ngạt ngào
Hoa lan nói chuyện xì xào
Hoa lày hoa cúc dạt dào hương thơm.
BẠN TÔI
Bạn tôi – cô gái dịu dàng
Bạn tôi – cô gái đàng hoàng đoan trang
Bạn tôi không trọng giàu sang
Bạn tôi giọng nói dịu dàng hồn nhiên.
VỀ QUÊ
Ngày mai em về nội thăm quê
Làng quê yên ả em phát mê
Gió mát thoang thoảng hương đồng nội
Trời xanh, chú diều no gió ghê
Ngày mai em về nội thăm quê
Làm thân với cô bé chăn bê
Cô dạy em thổi sáo, thả diều
Ngày mai em về nội vui ghê.
VƯỜN ĐỊA ĐÀNG
Bước tới khu rừng xanh địa đàng
Ôi khung cảnh vừa lạ vừa hoang
Xa kia đàn bò đang gặm cỏ
Gần đó hươu con đang mơ màng.
TẠI SAO
Tại sao cây cối điều có hoa?
Tại sao chú chim lại hát ca?
Tại sao mặt trời lại tỏa sáng?
Tại sao lại đếm 1 2 3…?
Tại sao đây phải gọi là cỏ?
Tại sao kia phải gọi là cây?
Tại sao bé lại phải thắc mắc?
Tại sao? Tại sao? Và tại sao?
*************
Bây giờ đã dở hơn hồi đó nhìu rồi 
Danh mục:
Tùy bút/Tản mạn
1 nhận xét
Chiều mùng 5
Tôi tình
cờ nghe lại những giai điệu quen thuộc mà một năm trước đây tôi đã từng nghe,
cũng trong khoảng thời gian này. Nhanh thật, mới đây mà đã một năm trôi qua
rồi…
Năm trước
tôi nhớ mình đã có một cái tết thật vui, không còn vướn bận những xúc cảm đã
dằn vặt tôi suốt một năm rưỡi qua, và cũng có một người luôn quan tâm tôi, sẵn
sàng bên tôi để chia sẽ.
Xuân năm
trước, tôi vẫn vô tư đón chờ một học kỳ mới, có lẽ sẽ căng thẳng, nhưng tôi vẫn
được tung tăng cắp sách đến giảng đường – nơi luôn tràn ngập tiếng cười của bạn
bè tôi.
Chợt giật
mình…
Tết nay
tôi đã không gặp bạn. Không những chuyến dã ngoại, không cà phê, không họp
nhóm. Mỗi đứa ở nhà có một cái tết riêng. Và mùa xuân của tôi thì vô nghĩa…
Tôi vẫn
như người ngủ mê, một cái giật mình về thời gian vẫn chưa đủ để tỉnh giấc. Khi
con người ta đang đứng trước ngưỡng cửa của cuộc đời, khi những con chim đã đủ
lông đủ cánh để bay vào khoảng trời mênh mông trước mặt, thì tôi vẫn chìm trong
mơ hồ, tôi vẫn chưa nhận thức được rằng mình đang đứng ở đâu.
Thậm chí
tôi vẫn chưa ý thức được rằng thời sinh viên đã kết thúc. Tôi đã học một buổi
học cuối cùng bình thường như bao buổi học khác. Hết cái cái tết này tôi đã
không còn bước đến giảng đường. Đã không còn bàn ghế, không còn sách vở, không
còn thầy và trò.
Cái giật
mình về thời gian sao mà tôi ơi vẫn chưa tỉnh giấc?...
Mọi việc
xung quanh tôi bừa bộn như những folders trong computer chưa được sắp xếp. Mọi
thứ làm tôi bối rối và chán chường...
.
Tự nhủ rằng chiều nay tôi sẽ bắt đầu bằng việc sắp xếp lại những folders trong máy tính của mình. Tôi ơi, tôi cần phải trưởng thành.
.
Tự nhủ rằng chiều nay tôi sẽ bắt đầu bằng việc sắp xếp lại những folders trong máy tính của mình. Tôi ơi, tôi cần phải trưởng thành.
Subscribe to:
Comments (Atom)
Bài xem nhều
Dòng thời gian
Powered by Blogger.






