Tôi tình
cờ nghe lại những giai điệu quen thuộc mà một năm trước đây tôi đã từng nghe,
cũng trong khoảng thời gian này. Nhanh thật, mới đây mà đã một năm trôi qua
rồi…
Năm trước
tôi nhớ mình đã có một cái tết thật vui, không còn vướn bận những xúc cảm đã
dằn vặt tôi suốt một năm rưỡi qua, và cũng có một người luôn quan tâm tôi, sẵn
sàng bên tôi để chia sẽ.
Xuân năm
trước, tôi vẫn vô tư đón chờ một học kỳ mới, có lẽ sẽ căng thẳng, nhưng tôi vẫn
được tung tăng cắp sách đến giảng đường – nơi luôn tràn ngập tiếng cười của bạn
bè tôi.
Chợt giật
mình…
Tết nay
tôi đã không gặp bạn. Không những chuyến dã ngoại, không cà phê, không họp
nhóm. Mỗi đứa ở nhà có một cái tết riêng. Và mùa xuân của tôi thì vô nghĩa…
Tôi vẫn
như người ngủ mê, một cái giật mình về thời gian vẫn chưa đủ để tỉnh giấc. Khi
con người ta đang đứng trước ngưỡng cửa của cuộc đời, khi những con chim đã đủ
lông đủ cánh để bay vào khoảng trời mênh mông trước mặt, thì tôi vẫn chìm trong
mơ hồ, tôi vẫn chưa nhận thức được rằng mình đang đứng ở đâu.
Thậm chí
tôi vẫn chưa ý thức được rằng thời sinh viên đã kết thúc. Tôi đã học một buổi
học cuối cùng bình thường như bao buổi học khác. Hết cái cái tết này tôi đã
không còn bước đến giảng đường. Đã không còn bàn ghế, không còn sách vở, không
còn thầy và trò.
Cái giật
mình về thời gian sao mà tôi ơi vẫn chưa tỉnh giấc?...
Mọi việc
xung quanh tôi bừa bộn như những folders trong computer chưa được sắp xếp. Mọi
thứ làm tôi bối rối và chán chường...
.
Tự nhủ rằng chiều nay tôi sẽ bắt đầu bằng việc sắp xếp lại những folders trong máy tính của mình. Tôi ơi, tôi cần phải trưởng thành.
.
Tự nhủ rằng chiều nay tôi sẽ bắt đầu bằng việc sắp xếp lại những folders trong máy tính của mình. Tôi ơi, tôi cần phải trưởng thành.





