Hai mươi lăm cái xuân thì đã chín
Chưa đủ già để nhạt mất chữ yêu
Không còn trẻ để nuôi hy vọng lắm
Vừa đủ để ngấm vị bao điều
Tình trôi qua tay vừa đủ đếm
Ta ngây dại
Ta đau đớn
Ta hung hăng
Ta ích kỷ biết bao nhiêu
Túi tình càng đầy, càng nâng sự tự kiêu
Vì ta chưa bao giờ là người bị ruồng bỏ
Vì ta luôn là người phải chọn
Tiếp tục sánh đôi hay rẽ bước cô đơn
Nên đau đớn luôn do ta chuốt lấy
Cũng lắm người phải nát lòng nhiều hơn
Nhưng ta ơi, trái tim đã chai sờn
Thời bồng bột đã qua còn đâu nữa
Những nụ hôn, những cơn đau thừa mứa
Trĩu nặng vai, rong đuổi mãi làm gì
Bao nhiêu mối tình đã quẩy gánh ra đi
Mỗi lần lấy thật lòng đi một ít
Lấy trong ta mất một phần máu thịt
Để tim yêu nhạt mất vị nhiệt tình
Đã quá đủ, ta cần sự yên bình
Vớt vát chút yêu thương còn sót lại
Vun hạt mầm, hy vọng sẽ phục sinh
Cho ngày mới, cho ánh bình minh
Cho người sẽ yêu ta hơn tất cả
Phải giữ lấy, chắc chắn sẽ giữ lấy!





Thơ hay =)
ReplyDelete